Tẫn Vô Song như vứt bỏ tôn nghiêm, nghe được mệnh lệnh của Tô Hồng xong, vẻ mặt trước sau như một, đứng dậy đi vào lều.
Tôi tớ chịu trách nhiệm chăm sóc quý nhân nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, chờ Tô Hồng đi rồi, ở trước mặt Tẫn Vô Song cười khẩy chế giễu:
"Bây giờ nô tại cũng thật có phẩm gia nha, ỷ vào khuôn mặt cùng thân thế đẹp liền sum xoe đến bên cạnh chủ tử, thật không biết xấu hổ!"
Tẫn Vô Song ngồi ở trên tấm thảm mà Tô Hồng sắp xếp, trên cổ vẫn còn đang buộc một sợi dây xích.
Nhìn đi, này còn không phải sao!
Không biết xấu hổ!
Tô Hồng bên ngoài vẫn chưa trở về, nên trong doanh trướng vẫn còn chưa thắp quá nhiều nền, mấy tôi tớ nói xong, dường như thấy người đàn ông kia ngẩn đầu lên, nhưng bên trong quá tối, không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.
"Ồ, chỉ mới nói vài câu thôi, nhìn cái gì, nhanh chóng đi tắm rửa đợi vương tử trở về đi."