Đây là biểu hiện của sự kiêng kị….thậm chí sợ hãi.
Con ngươi Tẫn Vô Song trong nháy mắt siết chặt, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Tô Hồng lại khôi phục tư thái cẩu thả bất cần thường thấy.
Thậm chí Tô Hồng còn lôi xích một cái, khiến Tẫn Vô Song thẳng tắp quỳ gối phía sau hắn, giữ lại đầu Tẫn Vô Song
Tẫn Vô Song muốn tránh thoát, nhưng tiểu vương tử này dương như không có ý định để cho hắn ngẩng đầu, muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ tệ hại của hắn trong tay mình.
Bằng cách nào đó, Tẫn Vô Song cảm giác mình dường như chạm tới một chân tướng sự thật ——
Trong lòng Tô Hồng kiêng kị Vân Hoài Nguyệt, hắn giả vờ hung ác, còn bản thân chính là…công cụ để hắn giả vờ?
Tô Hồng lúc này mới quay đầu, cười nói: "Hoài Nguyệt ca ca, huynh đến rồi nhỉ?"
Ban đầu Tẫn Vô Song nghe được âm thanh ngây thơ gọi này của Tô Hồng, trong lòng nháy mắt nổi lên tức giận cuồn cuộn.
Cho dù hắn biết Tô Hồng đối với Vân Hoài Nguyệt có mục đích khác, nhưng….