Tô Hồng đi rồi, Tô Lê bảo Ôn Nhã Thành đến bên cạnh.
Vốn dĩ Tôn Nhã Thành lo lắng nam nữ thụ thụ bất tương thân, nhưng thấy Tô Lê là con gái nhà lành cũng không ngại, hắn thận trọng thêm nữa để làm gì.
Hắn đoán rằng, vị công chúa đại hạ này sau khi đến Đại Chu, vì khí hậu không hợp nên thân thể không tốt, có vài triệu trướng của nữ tử mà người khác không nên biết, do đó bảo mình đến gần hơn một chút.
Nhưng không nghĩ, câu đầu tiên Tô Lê nói lại là: "Ôn đại phu không nên nghe đệ đệ ta ăn nói linh tinh, người thanh niên trong phòng kia, xin mời Ôn đại phu tận tâm chữa trị một phen."
Ôn Nhã Thành hơi run run.
Chỉ thấy Tô Lê rõ ràng khác hẳn với khuôn mặt người Đại Chu, lộ ra vẻ dịu dàng và thiện lương vô cùng.
"Đó là điều đương nhiên, lương tri người thầy thuốc, tất cả bệnh nhân đều được đối xử bình đẳng." Ôn Nhã Thành một lần nữa buông xuống mi mắt, lại cảm thấy trái tim khẽ run lên.