"Tam điện hạ, tình huống chính là như vậy... cuối cùng tiểu vương tử kéo đã kéo tên tang gia khuyển... A không tiểu tướng quân, một mạch về đến Sứ quán phủ đệ."
Sau khi thuật lại sự tình xảy ra trên đường sáng nay, ba tên hậu duệ trọng thần co rúm lại liếc nhìn vị tam hoàng tử ngồi ở trên cao.
Mạng Tẫn Vô Song là Vân Hoài Nguyệt cứu về, vì lẽ đó thời điểm bọn họ gọi Tẫn Vô Song là "tang gia khuyển", tự nhiên sẽ kiêng kỵ một chút mặt mũi Vân Hoài Nguyệt.
Đây chính là cái gọi là, đánh chó cũng phải nể mặt chủ.
Vân Hoài Nguyệt khí chất ôn hòa, dưới ánh nên lại làm nổi bật lên, tựa hồ như thêm một vệt mây mù mịt che mờ.
"Hắn... Ra tay tàn nhẫn như thế sao?" Vân Hoài Nguyệt trông có vẻ thoáng không đành lòng, khẽ nhíu mày.