Tẫn Vô Song biết Tô Hồng không thực sự trách tội mình, liền yên tâm, lại bị hai chân Tô Hồng câu đến trong lòng.
Đêm hôm đó, Tẫn Vô Song mơ thấy một giấc mộng.
Một giấc mộng không thể nói ra với người bên ngoài.
Trong mộng, ngoại trừ hắn còn có một người khác, một tháng trước người này còn bị mình coi là kẻ địch nguy hiểm, một tháng sau, bất quá chỉ nhíu mày cười một cái, khuôn mặt buông xuống rồi lại giương lên đầu ghi lại dấu ấn trong lòng hắn.
Trong mộng, hắn đem người kia...
Đem cậu ấy...
Tẫn Vô Song cơ hồ khàn khàn gầm nhẹ một tiếng, tỉnh lại từ trong mộng.
Gió đêm Đại Hạ thổi mát vô cùng, gió đêm đa tình mơn trớn trên thân thể rừng rực của thiếu nên, khiến kịch liệt bị gợi lên trong lồng ngực hắn dần dần bình tĩnh lại.
Tẫn Vô Song ngồi dậy, biểu tình ngưng trọng nhìn dị dạng dưới thân.