Nhưng nếu như là rượu thuốc của quý công tử phủ tướng quân, thì hiển nhiên sẽ là thứ tốt.
Tô Hồng căn cứ theo nguyên tắc không lãng phí, chậm rãi nhấc ống quần bị xé nát của mình, lộ ra hai chân trắng dài nhỏ nhắn.
Cậu cứ ung dung vỗ vỗ quần bị thấm ướt cùng với hai chân, nói: "Rượu thuốc này rất hữu dụng sao?"
Tiếng nước rơi tí tách, Tẫn Vô Song giương mắt nhìn lên đập vào mắt là một đôi chân bóng loáng, lỗ tai nháy mắt như bị hỏa thiêu.
Rõ ràng đều là nam tử, nhưng sao chân con yêu tinh này lại trắng như vậy chứ...
Tẫn Vô Song không biết vì sao trái tim mình đột nhiên đập nhanh thành như vậy, nhưng để che giấu bản thân đang hoang mang, hắn vội vàng ngồi xổm xuống chỉ đạo Tô Hồng:
"Phải, đây là rượu thuốc trong phủ tướng quân, chuyên dùng để trị thương, xoa lên vết thương có thể làm tan đi vết máu bầm."
Tô Hồng gật gật đầu, tâm tư hoảng loạn nhẹ nhàng xoa xoa mấy lần.