Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, Tô Hồng mệt mỏi tùy tiện tìm một chỗ bên cạnh bờ ao ngồi xuống, thở hồng hộc nhìn Tẫn Vô Song cũng đồng dạng hô hấp dồn dập.
"Tẫn tiểu tướng quân, không nghĩ rằng, ngươi còn trẻ võ công lại tuyệt như vậy?"
Tô Hồng cũng không phải đang cố gắng khen ngợi, mà cậu có thể nhận thấy rằng lúc đấu vừa rồi Tẫn Vô Song đã nhẹ tay rồi, bằng không bản thân hiển nhiên sẽ thảm bại, thậm chí có khả năng còn bị thương.
Không nghĩ rằng, công lực bản thân đã là Huyền Tự Cảnh, khi đối mặt với Tẫn Vô Song vẫn liên tục thất bại.
Hoành đao vứt trên đất, lồng ngực Tẫn Vô Song chậm rãi chập trùng lên xuống, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Hồng đã có chút nhiệt độ hơn so với lúc trước.
Hắn đem mạch đao nặng mấy chục cân đặt xuống bên cạnh, đi tới nói: "Luyện võ xong đừng ngồi như vậy."
Tô Hồng không phản ứng lại, Tẫn Vô Song liền nâng cậu lên.