Tô Hồng lo rằng cái giá của nước cờ này quá lớn, nếu như cuối cùng phải quay lưng với toàn thế giới nhưng lại dự đoán sai thứ mà Vân Hoài Nguyệt muốn, không lấy được DNA, vậy thì thật sự hỏng bét.
Thế giới này rất quan trọng, Tô Hồng bước đi rất khó khăn.
Tô Lê nhẹ nhàng cầm tay TÔ Hồng, vừa lật bàn tay mịn màng kia vừa nói:
"Đệ đệ của ta không cần đoán trước lo sau như thế. Ta nói này, đệ là quốc vương tương lai của Đại Hạ, mấy năm nay cha càng lúc càng lười, ném hết việc sang cho hai tỷ đệ chúng ta. Sau khi ta lấy chồng xa... sớm muộn gì thiên hạ này cũng là càn khôn do đệ định đoạt."
Trong lòng Tô Hồng bỗng hoảng hốt.
Tỷ tỷ phải đi lấy chồng xa.
Cậu nhớ lại năm đó đại tỷ tỷ ở khu xóm nghèo cũng nói với cậu rằng:
"Tô Hồng à, chúng ta ra ngoài mua vài món đồ chuẩn bị về ăn tết nhé!"
Nhưng sau đó các nàng một đi không trở lại.
Rồi tiếp đó nữa, xóm nghèo máu chảy thành sông.
"Tỷ tỷ..."