Tô Hồng giả vờ rủ sạch quan hệ với những thích khách kia nhưng trong lòng lại không phải nghĩ như vậy.
Những tử sĩ này đều là những thân binh lớn lên từ nhỏ với nguyên chủ, lần lượt hoàn thành lệnh của nguyên chủ. Thậm chí còn có người lúc nguy nan đã cứu nguyên chủ một mạng. Nguyên chủ sao có khả năng thật sự một chút cũng không thương tâm phẫn nộ đây!
Vân Hoài Nguyệt cười cười, liếc nhìn Tẫn Vô Song đã thu đao, chân thành nói:
"Đây là ấu tử Tẫn Vô Song của Đại Tướng quân Đại Chu ta. Cha đẻ vốn là người vô song, mẫu thân càng là người sống ở phía Bắc lạnh lẽo của Lang quốc, trời sinh dũng mãnh mới không phụ gia phong tướng môn. Lúc nãy hắn cũng vì bảo vệ ta không bị tặc tử thương tổn, xin điện hạ đừng trách."
Mà Tẫn Vô Song không hề được khen mà tự phụ, hắn vẫn trước sau giống như một con sói, nhìn chằm chằm Tô Hồng không thuộc về người bên mình.
Hai tròng mắt kia lạnh như băng, che đậy máu tanh không phù hợp với cái tuổi của hắn.