Tô Hồng có trực giác, Memphisto thái độ đối với mình hình như có chút chuyển biến.
Này chẳng lẽ đây chính là Đại nạn không chết tất có phúc trong truyền thuyết?
Tô Hồng biểu thị sẽ thuận thế này đòi hỏi nhiều hơn, chỉ cần Memphisto vẫn không rút tay về, cậu sẽ cứ thế đem tay của người ta giấu ở trong ngực.
Nhưng rất hiển nhiên, Memphisto vẫn còn bảo lưu một tia lý trí.
Sau khi rút tay về, hắn ý vị không rõ buông xuống con ngươi, mái tóc màu vàng nhạt óng ánh che đi đôi mắt, đôi môi bạc nhược hơi mím chặt, ẩn nhẫn mà lại khắc chế, dáng dấp cực kỳ giống như một Thiên Sứ nhân từ trong sự miêu tả của các vị nghệ thuật gia.
Lòng Tô Hồng run lên, những thứ che giấu trong lòng, cứ như là bị đánh trúng.
"Đại nhân Memphisto..."
Tô Hồng nhìn quanh bốn phía, bảo đảm xung quanh không có bất kì người bên ngoài nào, bày ra một bộ dạng bi thương.
[ hệ thống: Muốn tới sao? ? ? ]
[ Tô Hồng: Đúng! ! ! ]