Tô Hồng rời khỏi bệnh viện tâm thần, vào quán rượu tiếp tục ưu phiền.
Tất cả mọi chuyện như một tấm lưới còn cậu thì bị vây ở chính giữa, cậu không dám tùy ý đi lại, chỉ sợ sẽ phá mất một khả năng nhỏ nhoi chỉ dẫn đến manh mối chính xác.
Đáng chết...
[Hệ thống: Ký chủ, so với việc ở đây ưu tư vì một số hành vi của nhân loại trong vị diện này, không bằng... đi xoát thiện cảm của mục tiêu công lược?]
2333 ân cần giáo huấn, chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Phá án là việc cậu nên làm sao?
Đúng, việc cậu là thám tử tư không phải giả, nhưng cậu cũng là Tô Hồng!
Không tích cực!
Tô Hồng bị hệ thống nhắc nhở, tựa hồ đột nhiên mở ra công tắc thần kỳ gì đấy, ánh mắt sáng ngời.
[Tô Hồng: Đúng đấy, so với ở đây suy đoán quan hệ của mấy người đó... Không bằng trực tiếp đi hỏi Kha Tu thì tốt rồi?]
[Hệ thống: ??? Tôi để cậu lĩnh ngộ cái này à?]
Nó phải làm sao để ký chủ lĩnh ngộ việc tử tế in relationship!