Đại não của Tô Hồng nhanh chóng xoay chuyển, không ngờ, bản thân trốn ở góc tường thôi mà cũng có thể thu hoạch được thông tin bất ngờ đến thế.
Tuy đã sớm biết Trình Ứng kiểu gì cũng chết, anh Tô cũng từng bâng quơ ra hiệu cho đối phương, nhưng giờ khắc này Tô Hồng thật sự khó mà nói được việc mình ra hiệu rốt cuộc là giúp hay là hại đối phương.
Thở dài nhẹ một hơi.
Cái vận mệnh này...
Hơi bình tĩnh lại, Tô Hồng mới phát hiện bản thân gần như đã dựa vào người Kha Tu.
Cậu lập tức lui về sau vài bước: "Sao cậu không đẩy anh ra."
Kha Tu nắm chặt tay nhưng trên mặt bình tĩnh trả lời: "Em lo lắng tiếng động lớn sẽ bị bên ngoài nghe thấy."
Tô Hồng nhìn Kha Tu, đối phương vẫn là dáng vẻ chẳng quan tâm đến cái gì, như thể điều hắn đang nói đều là sự thật.
Anh Tô... tạm thời tin.
"Xin lỗi nha, vừa rồi chăm chú quá nên anh không phát hiện, anh cũng không cố ý động chạm cậu đâu, nếu mà có ý kiến gì thì cứ nói."