Ngay khi Tô Hồng đang định bước một chân vào phòng ngủ của Trình Ứng, thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
Kha Tu đi phía sau Tô Hồng, trong mắt chợt lóe lên lạnh lẽo, lại bất thình lình bị Tô Hồng nắm kéo vào trong phòng.
"Tô..."
"Xuỵt."
Tô Hồng khẽ làm một tư thế im lặng với hắn, hơi thở rơi trên môi của Kha Tu, khiến cho những lời vốn đã đến cổ họng của Kha Tu bị nghẹn lại.
Toàn thân Kha Tu trong nháy mắt căng thẳng.
Giống như...
Giống như đang hôn nhau.
Khi nãy Tô Hồng không đóng cửa, bởi vì người bên ngoài đã đến gần, cho nên bây giờ mà đóng cửa sẽ rất có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Cậu kéo Kha Tu cùng trốn ở phía sau cánh cửa, khi theo dõi động tĩnh bên ngoài nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
"Vừa rồi cô có nghe thấy tiếng động gì không?"