Sau khi Tô Hồng trở lại Lâm Xuyên, cậu lập tức đi tới quán cà phê mà người nhà họ Trình đã đặt trước.
Cậu đẩy cửa phòng bao, thấy một người đàn ông trẻ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, trông khá quen.
Trong kịch bản gốc, nguyên chủ từng nhìn thấy thi thể của người đàn ông này.
Ách, đây chẳng phải ký ức tốt đẹp gì.
"Chào đại thám tử Tô, tôi là Trình Ứng - trưởng tôn nhà họ Trình, anh trai của Trình Doãn."
Trình Ứng mặc bộ vest màu trắng, có khí chất và phong độ của người thừa kế gia tộc lớn hơn là Trình Doãn bướng bỉnh khó thuần.
Tô Hồng lại có vẻ hơi mệt mỏi, quãng đường dài sáu tiếng đồng hồ làm cho nụ cười bên môi cậu lộ rõ vẻ tiều tụy.
"Trình công tử khách khí rồi. Tôi chỉ là ông chủ nhỏ mở văn phòng mà thôi, có thể được anh chú ý là phúc ba đời!"
Nhưng không thể phủ nhận một điều, Tô Hồng đối đãi với mọi người vừa khôn khéo vừa khách sáo khiến người ta không thể ghét nổi.