Hắn rõ ràng thừa dịp lúc Tô Hồng hôn mê trong bệnh viện, xử lý bằng cách ném cái bình này tốt nhất...
Nhưng nhìn đến Tô Hồng ngủ mê không tỉnh, cuối cùng bị đưa đến bệnh viện, Kha Tu ngơ ngơ ngác ngác, quên xử lý bình thuốc như việc nhỏ "bé nhỏ không đáng kể" này.
May là, thần kinh Tô Hồng lớn đến nỗi không hề phát hiện thứ gì.
Nghĩ tới đây, ánh mắt lúc xào rau chậm rãi lộ ra một chút dịu dàng và sâu sắc mà thậm chí đến hắn cũng không nhận ra.
Giống như khoai tây vỏ bọc đường kia, đậm đặc nóng hổi, lại thanh ngọt như mật.
Lúc Kha Tu bưng một bát canh từ phòng bếp đi ra, Tô Hồng đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một bộ áo sơ mi đơn giản ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc.
Hai chân của Tô Hồng rất dài, bắt chéo chân, đôi tất cotton màu đen quấn quanh chân, đung đưa nhẹ nhàng.
Yết hầu Kha Tu hơi căng lên, lập tức rời mắt đi, bước tới: " Anh Tô, tôi nấu khá là thanh đạm, anh xem có hợp khẩu vị hay không."