Nếu như một người thật sự muốn tìm chỗ chết, thì người bình thường không thể nào ngăn cản được.
Tô Hồng là một người có thể viết tám trăm bản báo cáo về người chết trong một ngày, kỳ thật hiểu rất rõ đạo lý này, nhưng dù là như thế, cậu cũng không khỏi cảm thán, cậu nhờ có hệ thống nên đôi khi mới dám tìm đường chết như vậy, còn Trình Duẫn...
Đúng thật là một kẻ dũng cảm.
Một lúc sau, y tá phụ trách Tô Hồng đến kiểm tra cho cậu một lần nữa, thời điểm hỏi cậu có người nhà hay không, Tô Hồng còn chưa kịp trả lời, Kha Tu đã chủ động đi đến nói:
"Tôi là em trai của anh ấy."
Trong lòng của tô Hồng trở nên khá tế nhị.
Lẽ nào tình bạn tạo nên trong nghịch cảnh thật sự quý giá như vậy ư?
Kha Tu nhìn về phía Tô Hồng, vẻ mặt hơi thấp thỏm, lại hơi lo sợ không yên, Tô Hồng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
"Đúng vậy, cậu ấy là em trai của tôi."