Tô Hồng ngọ ngoạy cơ thể muốn ngồi dậy, lại cảm giác cột sống của mình đau nhức một trận, lập tức ngã lại xuống giường.
Hai mắt Kha Tu thâm trầm, đứng lên đỡ lấy cơ thể tô Hồng: "Anh Tô, vừa nãy cậu ngã khá nặng, để tôi đỡ cậu ngồi dậy."
Tô Hồng nghiêng mặt đi, chóp mũi vừa vặn quét qua cổ KHa Tu.
Ngón tay của Kha Tu trở nên căng thẳng, trên mặt lại không thay đổi, vẫn là một biểu cảm chân thành, bình tĩnh như trước."
"Sao lại thành thế này, tôi làm sao lại hôn mê lâu như vậy... Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Hồng không quan tâm đến đau đớn cùng với cổ họng đã khô khóc, ghì lại hai tay Kha Tu.
Xương ngón tay của Tô Hồng vừa thon vừa dài, khớp xương lại rất rõ ràng, trông vô cùng đẹp mắt, tay Kha Tu bị cậu giữ chặt, hàng mi dài khẽ run lên, mím chặt môi.
"Hay là anh Tô uống chút nước trước đã, cho thấm giọng."
Ánh mắt Tô hồng lạnh lùng.
Vẻ mặt vô tội của Kha Tu trông vô cùng thành khẩn.