"Sao đấy, muốn lấy lòng tôi vì muốn tôi không tìm lão gia hỏa kia tính toán như bình thường? Đừng dùng dược hạ độc chết hắn?"
Ngự Thanh Tiêu cười như có như không giơ bình rượu Thanh Ngọc Đàn lên.
Tô Hồng biết Ngự Thanh Tiêu đang cố ý chọc hắn, bởi vì nếu Ngự Thanh Tiêu cứu Tô Chiến, hắn sẽ không quá dằn vặt cái gì.
Bởi vì Ngự Thanh Tiêu lười.
Lười đến nỗi cả người của mình cũng không thể ngồi thẳng.
Nhưng Tô Hồng chỉ giữ trầm mặc, dường như ngầm thừa nhận nghi vấn của Ngự Thanh Tiêu.
Ngự Thanh Tiêu híp híp mắt, từ từ nhìn cơ thể thon gầy của thanh niên, ống tay áo còn lộ ra ấn hoa đào, chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng buồn bực khó nén.
"Cổ họng cậu uống thêm một lần thuốc nữa là có thể bình thường rồi, nhưng tôi không muốn nghe cậu nói chuyện với người khác."
Hắn đứng dậy ôm Tô Hồng vào trong ngực, cằm nhọn của hắn dừng trên phần gáy Tô Hồng, từ phía sau cổ áo, hắn có thể nhìn rõ những ấn hoa đào kia.