Vậy nếu như tôi …. tôi không muốn ngài đi thì sao?
Trong lòng Tô Hồng muốn thế nào thì ngoài miệng cũng làm khẩu hình y như thế.
Ngược lại những lời này bình thường hắn không nói ra được, trước mắt vừa đúng lúc, tâm tình vừa lên voi xuống chó, chút xíu xấu hổ ấy cũng bỏ qua, không coi là gì.
Càng huống hồ, Tô ca thốt ra rồi sao ? ? ?
Không có, Tô ca dùng khẩu hình nói ra!
Ngự Thanh Tiêu chỉ thấy một thanh niên tuấn mỹ ăn mặc quần áo như giẻ rách, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ thê thảm còn vương nước mắt, nhìn Ngự Thanh Tiêu cười chân thành, ý cười nơi khoé miệng của hắn hoàn toàn biến mất rồi.
Ý cười ôn hòa nho nhã nơi khoé miệng của hắn từng là ngụy trang tốt nhất giúp hắn sự điên cuồng của mình.
"Công tử … Xe ngựa của chúng ta … còn đi hay không?"
Mã phu ở phía sau run rẩy hỏi.
Tô Hồng đã sớm biết mình muốn chết, hắn càng ngày càng không sợ hãi mà lướt qua Ngự Thanh Tiêu, hướng mã phu khoa tay:
Không đi nữa.