Tô Hồng đang nói lẫy, hay nói đúng hơn là cậu thuận miệng nói ra lời kiêu ngạo để chứng minh mình khinh thường dính dáng tới Ngự Thanh Tiêu.
Không ngờ cậu vừa dứt lời liền nhìn thấy trong mắt Ngự Thanh Tiêu lóe lên vẻ ớn lạnh nguy hiểm.
"Ồ, xem ra tiểu công gia thật sự muốn chết..."
Ngoài mặt Tô Hồng tỏ vẻ thấy chết không sờn nhưng trong lòng cực kỳ hoảng sợ.
Không, không phải, ông đây chỉ muốn khớp kịch bản thôi! Cầu xin ngài đừng đáp ứng thỉnh cầu của tôi!
Ngự Thanh Tiêu híp mắt đánh giá Tô Hồng. Rõ ràng là mười phút trước hai người còn "thân mật không chút khoảng cách", thế mà bây giờ lại bày ra dáng vẻ giương cung bạt kiếm.
"Mà tôi... không thích phối hợp với ý nghĩ và hành động của người khác."
Ngự Thanh Tiêu đột nhiên bật cười.
Tô Hồng khẽ giật mình, ngay sau đó cậu ngửi thấy mùi ngai ngái tràn từ khoang mũi vào thực quản và khó quản.
Cảm giác nóng hừng hực bùng lên trong nháy mắt.
"Ngài..."