Ánh nến chấp choáng, vòng eo bóng loáng rắn chắc thanh niên chìm sâu vào trong nước, hai cánh hoa đào nổi trên mặt nước, đã thanh thuần, lại cầm sắt.
Để cho thoáng khí, Kim Đậu Đậu mở một cánh cửa sổ ra, giờ phút này gió đêm thổi vào trong phòng, thổi tắt đèn, cũng mang theo một mùi hương hoa nhàn nhạt.
Tô Hồng ngủ rất say, dù là tiếng bước chân càng ngày càng gần, dù một đôi tay vươn vào trong thùng tắm, cậu vẫn không có tỉnh lại.
Ngự Thanh Tiêu khuấy động nước trong, từng giọt từng giọt rơi vào bên trên hoa đào của Tô Hồng, ánh mắt thâm thúy.
"Thật đẹp."
Hắn từ đáy lòng cảm thán, cũng không biết là cảm thán hoa văn này đẹp, hay là thân thể này đẹp.
Hắn đưa tay chậm rãi đặt lên lưng Tô Hồng, Tô Hồng không tự chủ được hừ nhẹ một tiếng, giống nói mê, lại giống bị hầu hạ đến cực kỳ thoải mái.
Ngự Thanh Tiêu nhìn gương mặt ngủ say của Tô Hồng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn. . ."