Ngón tay thon dài như tuyết trắng của Ngự Thanh Tiêu đặt trên mạch đập của Tô Hồng, có chút dừng lại: "Xuống dốc? Kỹ thuật không tốt? Thể lực theo không kịp?"
Tô Hồng thản nhiên gật đầu, giống như là không thèm để ý vị 'thần y' phong hoa tuyệt đại trước mắt này hình như đã 'có tuổi'.
Tiểu công gia than tiếc phiền muộn, ngẩng đầu, nhìn về phía xa xăm nói:
"Đúng vậy, tôi nghe được trong tửu lâu có quá nhiều người nói chuyện này, liền ngay cả những đồng liều của cha tôi, đều có một ít bí mật liên quan, có quyền thế thì sao chứ, chút chuyện này cũng không hưởng thụ được, còn gì là vui thú?"
Ngự Thanh Tiêu thu tay lại, nở nụ cười nguy hiểm nói: "Tiểu công gia đừng vội, ngươi tuổi còn trẻ, đây cũng là lứa tuổi tốt nhất, nếu là có thêm chút thuốc phụ trợ, nhất định càng thêm sinh long hoạt hổ."