Sắc mặt Thanh La trắng nhợt.
Ngự Thanh Tiêu là loại người có tính cách quái đản, sao có thể giúp người lấy lại công đạo?
Thứ duy nhất mà hắn biết, chỉ có giết người...
"Sư phụ... Người dưỡng dục Thanh La nhiều năm như vậy, Thanh La không dám bởi vì chuyện nhỏ này mà làm phiền đến người..."
Trong giọng nói của cô ta còn mang theo chút run rẩy.
Tô Hồng đã hiểu, đặc công này quá phế, theo Ngự Thanh Tiêu nhiều năm như vậy, một chút tiến triển cũng không có.
Ngự Thanh Tiêu giương mắt lên nhìn về phía Thanh La, giống như cười mà không phải cười nói:
"Thanh La đừng sợ, đã vị tiểu huynh đệ kia nói, tìm đại phu kiểm tra thân thể một chút, không bằng vi sư giúp con kiểm tra một chút..."
"Không..."
"Này sao có thể?"
Hai câu nói đồng thời vang lên.
Ánh mắt của mọi người trong sân đều chuyển đến trên người Tô Hồng và Thanh La.