"Nếu ngài là sư phụ của Thanh La cô nương, vậy chuyện của Thanh La cô nương, ngài là sư phụ, cũng nên nghe một chút..."
Kim Đậu Đậu che lồng ngực.
Nghe một chút, đây là tiếng người sao!
Hệ thống: Tôi phát hiện vẻ mặt gã sai vặt này rất giống vẻ mặt của tôi bấy giờ.
Tô Hồng: Cậu có vẻ mặt sao? Không phải cậu chỉ là một đoạn sóng điện sao?"
Hệ thống: ! ! ! ? ? ? Cậu dám nói cao quý trí tuệ nhân tạo là một đoạn sóng điện! ! !
Tức giận, Tô Hồng cũng không rảnh dỗ dành, tính sau đi.
Ngự Thanh Tiêu nghe Tô Hồng nói xong, bỗng dưng cười một tiếng.
Trong lúc nhất thời, không khí đầu mùa hè như mang theo chút thơm ngọt của mùa xuân.
"Đã tiểu công gia nói như thế, vậy đám người sơn dã thô kệch như bọn tôi cũng đành phải vâng theo, cẩn thận nghe một chút, tiểu công gia cùng với đồ đệ của tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Ngự Thanh Tiêu tùy ý chắp tay, thái độ phi thường không đứng đắn.