Tắc Nhâm giết người không cần quá nhiều bước, đặc biệt là sau khi Khuê Lạp ra lệnh phải bắt sống anh.
Cái thứ sức mạnh tinh thần này nếu chết rồi thì không nghiên cứu được nữa, Khuê Lạp không dám mạo hiểm.
Cho nên đám đặc công cứ xông lên liên tục, người trước ngã xuống người sau tiếp tục tiến lên tìm đường chết, mà chiếc đuôi màu bạc xinh đẹp của Tắc Nhâm càng lúc càng dính nhiều máu.
Gần như là ướt sũng mu bàn chân của con người.
Tô Hồng phát hiện ra rằng hình như tốc độ máu chảy trên mu bàn chân nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.
"Nguy rồi!"
Tô Hồng thầm mắng một tiếng, lập tức gọi Tắc Nhâm: "Đừng đánh nữa! Ra ngoài trước đã!"
Tô Hồng gọi đúng lúc Tắc Nhâm đang dùng đuôi cá quật chết ba đặc công cuối cùng. Nghe thấy tiếng gọi, anh lập tức quay đầu lại.
Đúng là chàng quỷ đẹp nhất bò ra từ trong địa ngục!
Tắc Nhâm ôm Tô Hồng vào lòng, tỏ ý mấy phút liền không nhìn thấy cậu, anh rất nhớ cậu.