Không có gì không tốt cả, Tô Hồng trực tiếp dùng bộ đàm liên lạc với Khuê Lạp.
"Ồ? Tại sao phải gỡ bỏ những thiết bị này?"
Giọng điệu của Khuê Lạp ở đầu bên kia bộ đàm dường như mang theo một tia ý cười tinh tế.
Tô Hồng vẫn bình tĩnh nói: "Bởi vì dùng thủy tinh làm vật liệu ngăn buồng cách ly, thầy có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên trong, còn về phần âm thanh, tôi lại không hy vọng những gì tôi nói với hắn sẽ bị người khác nghe thấy."
"Cậu như vậy là đang xấu hổ phải không??" Khuê Lạp nói toạc ra suy nghĩ của Tô Hồng.
Tô Hồng tỏ vẻ tâm trạng của bản thân đi xuống: "Thưa thầy, đây là việc riêng tư của tôi. Nếu như thầy còn muốn tôi hoàn thành hạng mục này, xin đừng chất vất bất cứ quyết định gì của tôi!"
Khuê Lạp cân nhắc một lúc, mới đồng ý yêu cầu của Tô Hồng.
Tô Hồng đứng ở một bên nhìn đám nhân viên công tác hết trèo lên rồi lại bò xuống bận bịu dỡ bỏ những thiết bị trong buồng cách ly, cặp mắt hơi nheo lại.