"Khó có thể tưởng tượng trò lạc trên đảo mới có mười mấy ngày lại có thể có quan hệ với sinh vật như vậy."
Khuê Lạp nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tô Hồng, kéo mặt Tô Hồng hướng về phía mình, cười sâu xa.
Tô Hồng chỉ còn vô tận hàn ý, chỉ giữ trầm mặc.
Mà trong ao Tắc Nhâm tựa hồ chú ý trước pha lê lại có thêm người, trào phúng lười biếng nhấc mắt lên, ánh mắt không ngờ lại chăm chú ở trên người Tô Hồng.
Bên cạnh Tô Hồng là nhân loại ngày đó dùng súng gây tê hắn.
"Xem, hắn nhìn thấy chúng ta."
Khuê Lạp cười đi đến phía sau Tô Hồng, hai tay nâng mặt Tô Hồng lên, để cậu đối diện với Tắc Nhâm.
"Cách ly và bên ngoài là ngăn cách chân không, hắn không nghe thấy chúng ta nói, nhưng hắn có thể nhìn thấy."
Nói xong, Khuê Lạp đưa tay đến trước ngực Tô Hồng, nhẹ nhàng ôm Tô Hồng, nhìn qua không khác nào ôm Tô Hồng vào trong ngực.
Mà Tắc Nhâm thấy cảnh này chậm rãi bơi đến trước pha lê, tròng mắt màu vàng óng như muốn phóng đao.