"Đau quá đi..."
"Thật sự đau chết mất ..."
"A..."
Trong đầu choáng váng nặng nề, hình như có tiếng kêu rên vang lên, thuốc gây ảo giác bắt đầu có hiệu quả rồi.
Tô hồng mờ mịt mở miệng ra, vô lực mà theo những tiếng rên rỉ kia bắt đầu kêu la lên.
Hắn không biết mình đang kêu la cái gì, hắn chỉ cảm thấy, đau quá. Hắn sắp chết mất.
"Tiến sĩ, sao lại trói tiến sĩ Tô ở chỗ cột đó. Không có vấn đề gì chứ?"
Mạnh Nghi Niên ngồi lên vị trí vốn dĩ là của Tô Hồng, biểu cảm lộ vẻ không đành lòng. Hắn mơ hồ có thể nghe thấy Tô Hồng đau đớn gầm nhẹ.
Nhưng Khuê Lạp lại không cho là đúng:
"Là mới bắt đầu cậu phát hiện trong phòng hắn có điểm khác thường, chẳng lẽ cậu không căm hận loại người phản bội đồng minh như hắn sao?"
Mạnh Nghi Niên ánh mắt hơi hơi lập loè.
Hắn từ lúc còn học ở trường đã luôn không thích Tô Hồng, không nằm ngoài việc thanh niên trắng trẻo thư sinh này năm nào cũng vượt qua hắn.