Nếu như nguyên chủ là một tên mọt sách lãnh cảm chỉ biết nghiên cứu, thì Tô Hồng chính là một đại ma vương đa mưu túc trí.
Cậu ngồi đối diện Aquila, trên người mặc một bộ áo dài màu trắng đơn giản mộc mạc, trên mũi giắc một chiếc kính gọng vàng không có một hạt bụi, ánh mắt yên tĩnh, đúng mực.
Nhưng Aquila cũng không dám coi thường người học trò cũ này.
Con ngươi Aquila hơi căng lại: "Hồng sao lại nói như thế? Chiến sĩ gen, cũng không phải là một thứ có thể làm ra dễ dàng."
"Vì thế mới cần trí tuệ của chúng ta hoàn thiện nó, không phải sao?" Tô Hồng ngước mắt lên xem Aquila, bộ dáng vẫn cũ nhẹ nhàng như gió.
Dường như mọi thứ xung quanh đều không thể tạo được sự hấp dẫn hay uy hiếp đối với cậu.
Aquila híp mắt trầm mặc chốc lát, chợt cười nói: "Cậu đúng là đứa học trò thông minh nhất mà tôi từng dạy, nói đi, điều kiện của cậu là gì?"
Tô Hồng suy nghĩ chốc lát, chậm rãi đáp: "Tôi không muốn bị tiểu thư Louise nhốt trong phòng tạm giam."