Cát sỏi và mảnh đá còn chưa được gắp ra hết, dùng đầu lưỡi rửa vết thương, đối với nhân ngư tới nói không đáng giá nhắc tới.
Nhưng đối với Tô Hồng, huyết nhục chi khu, đột nhiên bị đối xử càng "tàn khốc", lập tức không nhịn được hét lên, cũng xoay người qua hướng khác.
Thanh niên lâu dài không thấy ánh nắng, làn da cực kỳ trắng, mà tiến sĩ Tô là một người yêu sinh mệnh, cho nên cũng có yêu cầu rất cao với dáng người của mình.
Cơ bụng cùng cơ ngực mặc dù không rắn chắn bằng Tắc Nhâm, nhưng cũng hơi tạo thành khối.
Tắc Nhâm như có điều suy nghĩ đánh giá thanh niên đang đỏ bừng mặt.
Nhân loại này, tại sao trong lúc chữa thương cho y mày lại phát tình?
Mà lại, đối tượng phát tình vẫn là chính mình.
Mái tóc màu trắng bạc của Tắc Nhâm hơi rũ xuống.
"Tê tê..."
Nhân loại, muốn giao phối với tôi?
Hắn nâng cằm Tô Hồng lên, nhìn chăm chú.