Tô Hồng không biết Tắc Nhâm có thể nể tình mình mà buông tha một giống cái nhân ngư hay không?
Tô Hồng thậm chí không biết, Tắc Nhâm có còn nhớ được mình là người trên chiếc thuyền kia hay không?
Lỡ như Tắc Nhâm xem xét: Thông suốt, nhân loại, tươi mới, ăn hết.
Tô Hồng: Tốt?
Đây không có khả năng!
Anh Tô đây tuyệt đối không thể để cho bản thân mình biến thành đồ ăn.
Càng không thể dễ dàng để cho quãng đường chinh chiến vạn lý của mình mới đi một nửa liền kết thúc ở chỗ này.
Tô Hồng liều mạng hít sâu, muốn dùng phương pháp nguyên thủy nhất đẩy mạnh quá trình thay thế của mình, đồng thời liều mạng chống hai tay lên.
Mặc dù bây giờ, hai cánh tay bị tác dụng của thuốc tê làm cho phế đi, nhưng Tô Hồng cũng không chịu khuất phục tử vong.
Vì sống sót, cậu dùng hết toàn lực, chậm rãi đưa tay.
Nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại, chống cự dược tính của thuốc tê.