Cố Vi Vi xoay người lại, ngẩng đầu lên cắn cằm Phó Hàn Tranh một cái, mãi tới khi anh cau mày lại vì đau mới chịu nhả ra.
"Bây giờ thì anh biết không phải mơ rồi chứ?"
Những cơn ác mộng như vậy cô đã gặp quá nhiều rồi, ban đầu là mơ thấy khoảnh khắc cô bị hại chết, sau đó lại mơ thấy cảnh anh chia tay cô sau khi biết thân phận thật sự của cô.
Mà khi đó, cô lại chẳng thể nói chuyện này cho ai cả. Bây giờ có anh rồi, cô không còn mơ thấy những cơn ác mộng kỳ quái đó nữa.
Phó Hàn Tranh giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má cô, hỏi.
"Vì Nguyên Sóc nói, nếu không xảy ra những chuyện bất ngờ kia, thì em vẫn sẽ sống ở Cố gia, thậm chí vẫn sống cùng Cố Tư Đình."
Mà mấy năm trước, mọi chuyện hoàn toàn khác bây giờ.
Cô ở Cố gia xa xôi, anh biết cô, nhưng lại không biết một ngày nào đó anh lại yêu cô sâu đậm đến vậy.
"Nhưng bây giờ em đã ở bên cạnh anh rồi." Cố Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh