Hắc Điền Chí Hùng đem trà an thần vào phòng, thấy sắc mặt kỳ lạ của Cố Tư Đình thì hơi run.
"Bức thư này có vấn đề gì sao?"
"Không có gì."
Cố Tư Đình cất bức thư đi, đặt vào trong ngăn kéo dưới bàn.
Người kia không để lại tin tức gì, cũng chẳng xuất hiện.
Hắn còn cho rằng hắn không chờ nổi nữa rồi, không chờ được tin tức về Vi Vi nữa rồi.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ liệu có phải trước đây hắn bị lừa rồi hay không, chuỗi hạt Cửu Nhãn cũng không hề thần kỳ như vậy.
Vì vậy, người kia sẽ không xuất hiện để nói với hắn rốt cuộc Vi Vi đang ở nơi nào nữa.
Mặc dù bức thư này tới có chút muộn, nhưng cũng giống như một loại thuốc an thần cho hắn vậy.
Ít nhất thì, nó đã để hắn biết rằng sự chờ đợi của hắn đã có kết quả, là kết quả mà hắn mong muốn.
Hắc Điền Chí Hùng đặt trà an thần lên bàn, mỉm cười hỏi.
"Là người anh muốn tìm sao, có tin tức rồi?"
"Ừm, có tin tức rồi."