Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô, chỉ im lặng không nói gì.
Đương nhiên là anh biết, bà nội và cha sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện cô mang họ Cố, cho dù cô không phải máu mủ của Cố gia.
Nhưng năm đó nếu không phải vì sự xuất hiện của cô khiến Dorrance gia tộc nâng đỡ Cố gia, thì đại thù của Phó gia đã trả được từ lâu rồi.
Tất cả những chuyện này, không phải do cô gây ra, nhưng cũng vì sự xuất hiện của cô mà xảy ra.
Anh yêu cô, anh có thể chấp nhận tất cả những chuyện này, nhưng bà nội và cha đã mất đi người thân của mình trong mối ân oan này, nỗi đau thấu xương đó, trước đây anh còn nhỏ nên chưa thể cảm nhận được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vi Vi dựa vào lòng anh, thì thầm.
"Trước ngày hôm qua, em thường nghĩ ngợi liệu em cứ tiếp tục lừa dối anh để tiếp tục ở lại bên anh thì tốt hơn, hay là rời khỏi Phó gia thì tốt hơn."
"Nhưng, anh khiến em quá hạnh phúc, khiến em ngày càng không nỡ rời xa anh."