Hai người ra khỏi Cục dân chính, Cố Vi Vi vẫn cảm thấy như thể cô đang nằm mơ vậy, đứng bên cạnh xe hơi xem đi xem lại hai quyển sổ đăng ký kết hôn.
Phó Hàn Tranh thấy cô chưa lên xe thì giục.
"Lên xe đi, về nhà rồi xem."
Cố Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn anh, nắm tay anh rồi nói.
"Anh véo em một cái đi."
Cô vẫn luôn có cảm giác, tất cả những chuyện này giống như một giấc mơ vậy, anh quay về nhưng không hề nổi giận với cô, cũng không chia tay cô, mà lại dẫn cô đi đăng ký kết hôn.
Phó Hàn Tranh nhìn xung quanh một chút rồi giục.
"Lên xe đi, em muốn để phóng viên chụp được đấy à?"
Cố Vi Vi lên xe, vẫn không chịu tin mà lại yêu cầu.
"Anh véo em một cái đi."
Phó Hàn Tranh chạm lên mặt cô: "Được chưa?"
Cố Vi Vi: "Không đau!"
Nói rồi, cô tự mình giữ tay anh, dùng sức véo mặt mình một cái.
Tự làm mình đau xong, Cố Vi Vi vừa xoa mặt vừa cười khúc khích.
"Đau quá, là sự thật, chúng ta thật sự kết hôn rồi."