Cố Vi Vi kiểm tra vết thương xong xuôi, lại nằm nghỉ ngơi ở phòng bệnh chưa được bao nhiêu lâu thì Nguyên Sóc đưa Tiểu Nguyên Bảo tới thăm cô.
"Tiểu Nguyên Bảo không sao chứ?"
"Đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại." Nguyên Sóc đáp.
Tiểu Nguyên Bảo hiếm khi hào phóng mà lấy một viên kẹo của mình ra, đưa cho Phó Hàn Tranh.
"Cảm ơn chú, cho chú ăn này."
Phó Hàn Tranh nhìn thằng nhóc tròn vo cực kỳ đáng yêu, rồi lại nhìn bàn tay đang cầm viên kẹo kia, giơ tay ra nhận lấy.
Sau đó, bóc vỏ kẹo đưa cho Cố Vi Vi đang nằm trên giường bệnh.
Nguyên Sóc chân thành cúi người trước Phó Hàn Tranh rồi nói.
"Phó tiên sinh, rất cảm ơn anh đã kịp thời giải cứu Tiểu Nguyên Bảo, ân tình này chúng tôi sẽ khắc vào trong tim."
Hắn không dám tưởng tượng, nếu Phó Hàn Tranh không kịp thời cứu được Tiểu Nguyên Bảo từ tay một nhóm người khác, thì bây giờ Tiểu Nguyên Bảo đang phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào.