"Lãng mạn thì không thấy, còn âm u thì có đấy." Kiều Lâm phụ họa theo.
Phó Thời Dịch thở dài, vừa dẫn hai người đi tham quan vừa giải thích.
"Bởi vì tòa dinh thự cổ này có một điểm vô cùng lãng mạn."
"Điểm nào?" Cố Vi Vi hỏi.
Phó Thời Dịch nhìn thấy tủ rượu, rót chút Champagne ra, vừa ngửi mùi thử vừa nói.
"Vào thế kỷ XIX, có một vị quý tộc đem lòng yêu thương thanh mai trúc mã của anh ta, để cưới cô gái ấy mà anh ta đã xây dựng tòa dinh thự này, sau mười lăm năm xây dựng, bọn họ đã tổ chức một hôn lễ long trọng ở tòa dinh thự này, cả đời đều không chia xa, hạnh phúc mỹ mãn."
Cố Vi Vi nghe xong, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười.
Thì ra, vì lý do này nên anh mới mua lại nơi này.
Phó Thời Dịch giải thích xong thì quay sang nhìn cô rồi nói.
"Bây giờ có phải cô đang cảm thấy đây là một nơi rất lãng mạn đúng không?"
Trước đây khi đại ca chưa hẹn hò, hắn vẫn luôn cảm thấy đại ca căn bản không có tế bào lãng mạn.