Cố Tư Đình nhìn Lăng Nghiên chằm chằm, mãi một lúc lâu sau mới trầm mặc nói.
"Cô ra ngoài đi."
Lăng Nghiên rời khỏi thư phòng, vừa bước chân ra khỏi cửa thì chân tay lập tức mềm nhũn.
Cố phu nhân biết Cố Tư Đình đã về nên cũng về nhà, vừa về tới nơi thì lại nhìn thấy Lăng Nghiên đang đứng trước cửa thư phòng, sắc mặt trắng bệch.
"Cô bị làm sao vậy?"
Lăng Nghiên hồi phục tinh thần, lắc đầu nói.
"Không có gì, chỉ là cháu có chút không thoải mái thôi, về phòng nghỉ ngơi một chút là ổn."
Nói xong, cô ta chống tường rời khỏi thư phòng.
Cố phu nhân nhìn theo bóng lưng Lăng Nghiên đi xa rồi mới mở cửa đi vào phòng.
Trong thư phòng, Cố Tư Đình đang tỉ mỉ lau chiếc chén sứ hắn vừa đem về, đến cả chuyện có người vào phòng mà cũng không nhận ra.
Cố phu nhân đứng trước bàn làm việc của hắn một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
"Hắc Điền nói, đây là đồ Vi Vi để lại ở thành phố Thịnh Tây."