Nguyên Sóc vừa nhìn thấy cái hộp của Nguyên Mộng, liền nhíu mày.
"Không phải em nói em đã vứt đi rồi sao?"
Nguyên Mộng lấy một ống kim tiêm chứa dung dịch màu xanh lam từ trong hộp ra, híp mắt cười nói.
"Vứt rồi, nhưng em lại âm thầm nhặt về."
"…" Nguyên Sóc thở dài, hắn biết là có những lúc người phụ nữ này sẽ không thật sự nghe lời hắn mà.
Nguyên Mộng giơ kim tiêm ra trước mặt Hà Lệ Na, cười hì hì hỏi.
"Đây là độc chiết từ một loại động vật sống ở rừng mưa nhiệt đới, một khi tiêm vào máu nó sẽ khiến người ta cảm thấy máu trong cơ thể nóng bỏng như dung nham, tôi đã dùng loại độc này ba lần rồi, lần nào hiệu quả cũng cực kỳ hài lòng, hay là… tôi cho cô thử?"
Hà Lệ Na liếc nhìn thứ cô đang cầm trên tay, không hề sợ hãi.
"Dọa ai vậy?"
Rơi vào tay bọn họ là do số cô không may, nhưng đừng ai hòng khiến cô bán đứng chủ nhân của mình.