Nguyên Mộng cũng đang định gọi điện thoại cho Cố Vi Vi, thấy cô gọi tới trước liền tiện tay bắt máy.
"Chị đang định tìm em thì em lại gọi tới trước rồi."
"Bảo chị cải trang thành em, lấy được người rồi thì đi ngay, sao chị lại để bị hắn ta phát hiện chứ?"
Cố Vi Vi xách theo cơm trưa, vừa lên xe vừa chất vấn Nguyên Mộng.
Nguyên Mộng nghe vậy liền không vui, "Không phải là hắn ta phát hiện ra, mà là tư chị nói cho hắn ta biết."
"Chị…" Cố Vi Vi giận dỗi, nói, "Chị không thể tìm cái cớ nào đó rồi rút đi sao, sao phải tự vạch trần bản thân làm gì?"
"Thôi đi, khi đó đang ở trên thuyền, chị tìm cớ gì mà tránh đi được cơ chứ, chị thấy hắn ta còn định bắt chị về Stokholm luôn rồi đấy." Nguyên Mộng hừ một tiếng.
Hơn nữa, khi đó cô đang lên cơn nghiện thuốc lá, thực sự không nhịn nổi nữa, nếu không bỏ đi thì phải làm thế nào bây giờ?
Cố Vi Vi thở dài, "Vậy chỗ mà mọi người đang ở, có an toàn không?"