Gọi điện thoại xong, Lăng Nghiên và Kỷ Phương có đồng minh rồi, gánh nặng trong lòng cũng giảm đi một chút.
Chạng vạng ngày thứ ba, mẹ con hai người đang uống cà phê tại quán cà phê trong khách sạn thì một người đàn ông đội mũ ngồi sau lưng bọn họ đột nhiên lên tiếng.
"Lăng tiểu thư, lời cô nói quả thực đáng nghi, nhưng cũng không hề có bằng chứng chứng minh Mộ Vi Vi biết nhiều chuyện như vậy."
Lăng Nghiên suy nghĩ một chút, sau đó nói thẳng chuyện chuỗi hạt châu Cửu Nhãn được đeo lên tay Cố Vi Vi.
"Đúng là có chút khả nghi, nhưng… ra tay với cô ta thì quá phiền phức." Người kia nói.
"Đợi tới khi người của gia tộc Dorrance điều tra ra chúng ta rồi, ông còn cảm thấy phiền phức không?" Lăng Nghiên nhẹ nhàng nghiêng đầu, lạnh giọng mà nói.
Đương nhiên cô biết Mộ Vi Vi là vợ chưa cưới của Phó Hàn Tranh, ra tay với cô ta chẳng khác nào trở thành kẻ thù của hắn ta.
Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chẳng ai muốn đi đến bước này cả.