Cố Vi Vi dựa vào người Phó Hàn Tranh, hỏi.
"Anh đến từ bao giờ vậy?"
"Vừa tới được một lúc." Phó Hàn Tranh quay người sang hôn lên trán Cố Vi Vi, "Em chờ lâu lắm sao?"
Anh cũng rất muốn nhanh chóng tới đây, nhưng có dùng tốc độ nhanh nhất thì cũng phải bay mười tiếng mới tới nơi.
Cũng may mà, anh vừa hạ cánh thì nhận được tin đã tìm được cô rồi.
Phó Hàn Tranh vừa chạy tới đây thì thấy Cố Vi Vi.
"Đâu có, em còn tưởng rằng phải tới ngày mai mới có thể trở về được." Cố Vi Vi mỉm cười nói.
Dựa vào tính toán của bọn họ, có lục soát nhanh tới mức nào thì cũng phải tới ngày mai bọn họ mới được tìm thấy.
Người của anh lại tìm được cô ngay hôm nay, đã vượt xa dự đoán rồi.
Phó Hàn Tranh, "Sao có thể để em chờ lâu như vậy được chứ?"
Đặc biệt là, anh biết Cố Tư Đình cũng đã âm thầm tơi châu Úc.
Cố Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Tranh, mỉm cười nói.
"Vừa nhớ anh, vừa chờ người tới cứu, thực ra cũng không lâu lắm."