Cố Vi Vi không sử dụng chiếc xe mà Cố Tư Đình để lại, Cố Tư Đình cũng dừng xe ở phía trước không hề rời đi.
Buổi chiều, một cơn mưa nặng hạt đổ xuống.
Xe của Cố Vi Vi có bốn người, không thể không thể trốn trong xe trú mưa, mà đồ ăn thì đã hết rồi.
Mấy trăm mét phía trước là chiếc Hummer có đồ ăn mà bọn họ cần, nhưng vì thái độ cứng rắn của Cố Vi Vi mà chẳng ai dám đi lấy cả.
Mưa càng lúc càng lớn, người dẫn đường có chút không chịu nổi nữa.
"Chúng ta không có cách nào liên hệ với bên ngoài, gọi cứu viện tới sao?"
Bây giờ không liên lạc được với bên ngoài, chẳng ai biết bọn họ đang bị kẹt ở đây cả.
"Câm cái miệng của anh lại, chờ là được." Lenine nói.
Cô tin rằng, lúc này ông chủ đã phái người đi tiếp ứng bọn họ rồi.
Dù sao thì, ông chủ sẽ không để tâm can bảo bối của mình mất liên lạc hai ngày đâu.
Cố Vi Vi mặc áo khoác vào, híp mắt dựa vào ghế ngồi, nghe tiếng mưa ngoài kia, âm thầm chờ đợi.