Mọi người dạo một vòng ở khu vực trẻ em xong, Phó phu nhân lại dẫn Cố Vi Vi lên lầu tiếp tục xem quần áo.
Bà mua cho mình vài bộ đồ, rồi mua cho cả Cố Vi Vi.
"Ta biết con không thiếu những thứ này, nhưng đồ Hàn Tranh mua là của Hàn Tranh mua, đồ ta mua không tính chung với nó."
Cố Vi Vi nghe vậy, chột dạ gượng cười.
"Dì, anh ấy muốn mua mấy thứ đó, không phải cháu muốn, cháu đã khuyên…"
Xong rồi, Phó phu nhân sẽ không cho rằng cô tiêu quá nhiều tiền, đòi Phó Hàn Tranh mua cho cô quá nhiều thứ đấy chứ.
Nhưng thật ra đâu phải cô đòi, là anh tự mình muốn mua về đấy chứ.
"Được rồi, cháu căng thẳng cái gì chứ." Phó phu nhân thấy Cố Vi Vi vội vàng giải thích như vậy, liền bật cười nói, "Đàn ông kiếm tiền ra chính là để phụ nữ tiêu xài mà, Hàn Tranh không để cháu tiêu, giữ lại làm gì chứ."
"…"
Cố Vi Vi nhìn Phó phu nhân còn đang không ngừng mua mua mua, lại nhìn quản gia và Phó Thắng Anh đang xách theo túi lớn túi nhỏ đi theo sau.