"…"
Cố Vi Vi cắn chặt răng, cô chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Mỗi lần nữ lưu manh này nói chuyện, cứ mười câu thì có tới chín câu là đen tối, căn bản không thể nói chuyện nổi.
Nguyên Mộng nhả khói xong, lại khoác vai Cố Vi Vi theo thói quen.
"Đi nào, cuộc phẫu thuật của sư phụ sắp bắt đầu rồi."
Cố Vi Vi vẫn không yên tâm, lại hỏi thêm lần nữa.
"Chị thật sự không gặp chuyện phiền toái gì đấy chứ?"
"Hiện tại chị chỉ gặp phiền phức ở phương diện sinh hoạt thôi, chẳng lẽ em muốn cho chị mượn người đàn ông của chắc?" Nguyên Mộng vẫn không có tiết tháo như vậy.
Cố Vi Vi hất tay Nguyên Mộng ra, "Coi như em chưa nghe thấy gì cả."
Hai người tới phòng bệnh của Nguyên Sóc chưa được bao lâu thì Hà Trì dẫn y tá tới, đẩy Nguyên Sóc vào phòng phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật kéo dài trong hai tiếng đồng hồ, cực kỳ thuận lợi.
Cố Vi Vi ở bệnh viện tới buổi chiều mới tạm biệt Nguyên Mộng và Nguyên Sóc để về nhà.