Phó Hàn Tranh mặt không biến sắc, anh cởi khuy áo khoác ra rồi cởi cả áo khoác ra.
Nguyên Mộng thấy hành động cởi đồ này của Phó Hàn Tranh liền kinh ngạc.
"Có nhớ nhung thế nào thì nơi này cũng đâu có thích hợp chứ?"
Cô vừa dứt lời thì Phó Hàn Tranh đem áo khoác của mình khoác lên người Cố Vi Vi.
Nguyên Sóc liếc mắt nhìn sang cô vợ thần kinh của mình, "Trong đầu em có thể có chút suy nghĩ trong sáng được không hả?"
"Được, anh trong sáng, trong sáng thì lần sau đừng có lên giường của em."
Nguyên Mộng hừ một tiếng, Phó Hàn Tranh đã bế Cố Vi Vi ra ngoài, rời khỏi thuyền trước.
Cố Vi Vi nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, âm thầm thở dài.
Muốn bảo vệ sự trong sáng của mình, sau này cô phải tránh xa nữ lưu manh này mới được.
Phó Hàn Tranh bế Cố Vi Vi đi về phía xe hơi, vừa đi vừa nói.
"Trên biển lạnh như vậy, sao em lại đứng trên boong tàu?"
Cố Vi Vi: "Em muốn nhìn thấy anh sớm một chút."