Tâm trạng Cố Vi Vi rối bời, thật không ngờ cô dùng số điện thoại lạ gọi tới, hơn nữa còn không hề lên tiếng.
Vậy mà anh… vẫn có thể nhận ra cô.
Cả trăm nghìn lời muốn nói cùng lúc xuất hiện, nhưng cô lại đang ở trong tình cảnh không được nói nhiều.
Vì vậy, Cố Vi Vi chỉ có thể nhỏ giọng đáp một tiếng.
"Ừm."
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới âm thanh run rẩy từ hơi thở của Phó Hàn Tranh.
Như thể, cho dù có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra, thì khoảnh khắc này cũng đã xoa dịu đi vài phần.
Phó Hàn Tranh hiểu, có lẽ cô không tiện nói chuyện, nên lập tức dặn dò chuyện quan trọng với cô.
"Nguyên Sóc đang ở gần bệnh viện, em đi ra ngoài, anh ta sẽ đưa em rời khỏi đó."
Cố Vi Vi hơi sửng sốt, cô không ngờ sư phụ sẽ tới tìm cô.
Nhưng, cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì có tiếng bước chân chạy nhanh tới từ hành lang phía sau.
"Em biết rồi, chờ em quay về."