So với chuyện người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện, nước mắt của Cố Vi Vi càng làm Phó Hàn Tranh khổ sở hơn.
Cô giải thích miễn cưỡng, lời nói thì úp mở như vậy, nhưng… anh lại không hề cảm nhận được cô đang chột dạ.
Mà là… oan ức, oan ức vì bị anh chất vấn.
Cố Vi Vi ôm Phó Hàn Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn núp vào trong ngực anh, thì thầm.
"Đừng khó chịu nữa được không, em chỉ thích mình anh thôi."
Em muốn quên đi khoảng thời gian không có anh trong quá khứ, ôm lấy hiện tại và tương lai.
Cho nên, em mới sợ anh sẽ phát hiện ra chuyện quá khứ.
Phó Hàn Tranh cúi đầu xuống hôn lên tóc cô.
"Em thích tôi bao nhiêu?"
Cố Vi Vi trả lời, "Những gì em nói với anh, còn chưa bằng một phần vạn trong lòng em."
Vì quá thích, cho nên mới càng sợ đến một ngày nào đó anh sẽ không thích em nữa.
Khóe miệng cứng ngắc mấy ngày nay của Phó Hàn Tranh, cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.
Mí mắt Cố Vi Vi mệt mỏi rũ xuống, "Em muốn đi ngủ."