Phó Hàn Tranh mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Anh biết là cô chơi dương cầm rất giỏi, nhưng lại chưa từng nghe cô đàn lần đàn cả, hôm nay cô lại chủ động… đàn cho anh nghe.
Cố Vi Vi khẽ mỉm cười, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn ấm áp vang lên theo từng ngón tay cô.
Khi thì cô nhìn phím đàn, khi lại nghiêng đầu sang nhìn dáng vẻ tao nhã soái khí của Phó Hàn Tranh.
Cố Vi Vi đàn bài hát
Phó Hàn Tranh, xin anh nắm chặt tay em.
Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, thì xin anh hãy nắm chặt tay em.
Phó Hàn Tranh im lặng nhìn Cố Vi Vi đàn, trong con ngươi thâm sâu ẩn chứa cả một biển cả ôn nhu, tập trung quan sát như thể đang nhìn món bảo bối quý giá nhất trên đời này vậy.
Cố Vi Vi đàn xong, anh đứng dậy đi về phía cô, đưa tay ra trước mặt cô.