Phó Thời Dịch nói chuyện với cô xong, lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi tìm Kiều Lâm, tận mắt chứng kiến vẻ mặt sụp đổ của hắn.
"Phó Tiểu Nhị, em đi xem hiện trường thất tình đây, anh có đi không?"
"Đi ông nội cậu, công việc còn nhiều như vậy, ai làm đây?" Phó Thời Khâm thất thiểu đi lên lầu.
Đại ca bỏ lại một đống công việc cho hắn rồi đi hẹn hò, em trai thì chỉ biết đi nhiều chuyện ở bên ngoài, chỉ cơ một mình hắn cúc cung tận tụy với cái nhà này mà thôi.
Phó Thời Dịch nghe xong, vừa ngâm nga một bài hát vừa đi ra ngoài, tự mình lái xe về công ty Văn Hóa Thời Ức.
Vừa đi vào văn phòng của Kiều Lâm, Phó Thời Dịch liền nhìn thấy cảnh tượng hắn ta đang ôm một hộp khăn giấy ngồi trên ghế sô pha, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lẫn lộn.
"Trời ạ, có cần phải thương tâm như vậy không?"
Phó Thời Dịch ngồi xuống đối diện Kiều Lâm, không hề che giấu vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.